Cuộc đời ai cũng có những khoảng lưng chừng
Chẳng biết mình nên tiếp tục đi hay cần dừng lại
Cái cảm giác cô đơn rồi biết chừng sẽ là như thế mãi
Khi đi giữa triệu người mà chỉ thấy bơ vơ
Chẳng phải riêng anh từng tan vỡ giấc mơ
Em và rất nhiều người trên đời này cũng thế
Như sự cô đơn đã nảy mầm,bám rễ và ăn sâu vào trái tim từ khi mình còn trẻ
Rồi chẳng biết cách nào để có thể thoát ra
Chúng ta có thể đi,đi rất xa
Nhưng những ám ảnh vẫn đeo đẵng và thành thói quen khó bỏ
Khi giọt nước mắt còn chưa kịp rỏ
Đã thấy cuộc đời là một mớ trớ trêu
Chúng ta đã sống và đã đi được bao nhiêu?
Đã yêu bao nhiêu người trong cuộc đời ngắn ngủi
Tuổi tác chúng ta là những con số ảo cứ đuổi nhau trên hành trình năm tháng
Như một kì hạn sẽ có kết thúc,vì đã lỡ có bắt đầu
Chúng ta đã sống được bao lâu?
Nhưng những ám ảnh về sự lãng quên và nỗi đau cứ chất chồng lên cao ngút
Đó là những điều có thực?
Hay chẳng qua chỉ là những vách ngăn chúng ta tự dựng lên để tách biệt đời mình?
Cuộc đời vốn là một cuộc hành trình
Chúng ta cứ cố đi tìm những điều được mất
Để làm gì khi tất cả chúng ta đều chỉ là kiếp trọ ở trần gian,sống nhờ vào những xác thân người thật
nhàm chán đến bật cười
Chúng ta đã làm gì có lỗi với cuộc đời
mà đến cả nụ cười cũng là điều khó nhọc
chúng ta đã làm gì có lỗi với cuộc đời
mà cứ phải ám ảnh mình là kẻ có tội,là kẻ có cuộc đời bị đánh cắp và lãng quên?
---Những mùa mưa qua phố - September Rain---
-----Sưu tầm-----
-
Blogger Comment
-
Facebook Comment
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
0 nhận xét :
Đăng nhận xét