Trời mùa đông xám gầy và hốc hác
những bóng người dưng qua đường rơi lạc
đều giống anh đến xao xác
đến nghẹn lòng!
Em giấu tay mình tránh rét trời đông
tô son hồng giấu bờ môi khát nứt
giấu vết chân trần trên giấc mơ không thật
vẽ những khoảng xanh nhợt nhạt đến kiệt cùng!
Hàng cây đứng lặng trông chờ ngày gió lẻ
em đo sợi tóc dài,biết mình không còn trẻ
em nhìn kẽ tay mình, trống toác những đợi mong!
Anh có muốn về thăm lại em không? -----Sưu tầm-----
0 nhận xét :
Đăng nhận xét